|
Anh em cũng không muốn anh đi sài gòn đâu… vì… với em anh như một phần của cuộc sống… đã quen rồi những lúc bên nhau…
Anh là niềm hạnh phúc trong cuộc sống của em… mỗi khi xa anh em lại cứ nao nức mong về gặp anh… chỉ nghĩ đến việc khi về đến nhà gặp anh, được ôm anh, được anh siết chắt vòng tay… em mỉm cười, hạnh phúc ngập tràng trong tim…
Anh, khi anh đi rồi, em thật sự không biết phải tiếp tục cuộc sống như thế nào… nó mong lung … hụt hẫng và trống rỗng… em không thể tự vẽ cho mình bức tranh của tương lai như trước khi chưa gặp anh… Sẽ không còn những khi tan học, em nao nức chạy nhanh về để được gặp anh, rồi chạy vù ra chợ mua ít đồ ăn về lo bữa cơm… sẽ không còn bóng dáng của anh cùng em quanh bếp lửa cơm chiều… rồi hình ảnh em loay hoay nấu nồi canh còn anh thì chăm chỉ vò thau đồ sẽ là những kí ức… những kí ức đẹp, đẹp như nhánh hồng… gim vào tim em… gai… máu rỉ thành dòng…
Anh, tx sẽ không còn nơi để em đi về những lúc khuya đèn… sẽ chẳng còn ai đạp những vòng xe chở em qua những nẻo phố khi đèn vàng hắt xuống mặt đường… bóng… chỉ còn mỗi cái bóng sẽ cùng em lang thang mà thôi… nhưng có lẽ, khi anh rời khỏi em cũng sẽ rất ít lên nơi này… bởi lên đây để làm gì khi không còn một trái tim chờ đợi mình nơi chốn cũ…
Anh, em không muốn anh đi khỏi đây đâu…. Không muốn… không muốn… sẽ không còn ai cùng em ngồi ở ghế đá cạnh siêu thị mà tám chiện, mà lựa những cuốn sách thật hay…
Anh, anh đi rồi sẽ không còn điều gì khiến em phải chạy thật nhanh từ trên quê xuống… có lẽ mai này, khi về quê em sẽ ở trên ấy lâu hơn… trốn chạy… để không phải cô đơn một mình ở cái mảnh đất đơm hoa cho tình yêu hai đứa…
Anh, những ngày qua mình sống thật vui bên nhau… những bữa cơm chiều ấm cúng… những nụ hôn dịu ngọt mỗi khi đêm buôn màng tối bao trùm và khi ánh bình minh lọt vào song cửa…
Anh, những câu chúc của mấy đứa bạn đã thành hiện thực, em đã đón một noel thật ấm áp và hạnh phúc bên anh, người em yêu… nhưng anh ơi, khi mùa xuân về… con đường mù sương với những đàn chim én chao lượn sẽ chỉ còn mình em lẽ bước… mùa xuân, ai nói là không lạnh chứ, sẽ không còn ai ôm em vào lòng... em sợ lắm anh ak...
Tại sao anh lại chọn rời khỏi đây chứ, mỗi lần vào phòng, đồ đạt của anh lại vơi đi trong khi lòng em trĩu nặng dâng sầu...
còn điều gì hạnh phúc hơn khi biết rằng có một người đang chờ đợi mình ở nhà mỗi khi tan sở, có một người sẽ cùng mình ăn bữa cơm chiều... có lẽ nó tẻ nhạt quá nếu chỉ cứ trôi như thế... nhưng với em thế là hạnh phúc lắm rồi...
một người tài hoa, giỏi ăn nói như anh thì có vô số nười thích, em sợ sợ lắm... ở cạnh bên anh em còn sợ mất anh huống chi giờ phải rời xa anh...
anh đi rồi, anh sẽ không quay về đây nữa... em nghe như con tim mình vỡ vụn...
khi gõ những dòng này nước mắt em lại rơi... em muốn nói nhiều, nhiều lắm...
Vì em anh có thể ở lại không?...
....................................................................................................................
em biết điều đó sẽ không thể đâu.... | |