30.06.11 19:56 |
| [Cư Dân Retrai] -Axyrony Thành viên tích cực
| Tổng số bài gửi : 151 Tiền lương : 221 Gia nhập ngày : 23/06/2011 Tuổi : 37
| |
| Tiêu đề:[Chia sẻ tâm sự] ĐẾN VÀ ĐI | | | | | | | |
Trống rỗng và lạnh lẽo, cô đơn và tủi thân, …Đã biết bao lần cảm giác này ghé qua cuộc đời ta. Nó như 1 cơn gió heo may nhè nhẹ nhưng lại làm ta thắt lòng đến lạ thường. Vì sao ta lại đau, khó mà nói ra quá, 1 nỗi đau từ sâu thẳm tâm hồn, tận cùng những góc khuất đen tối. Cứ hồi lâu nỗi đau lại cố gắng lên tiếng gọi ta. Cuộc sống ngỡ như đã bình yên thì bao lần ta lại nghe bên tai tiếng gọi của nó… Ta có nên lên tiếng đáp lại và kháng cự nó??? KHÔNG, KHÔNG và KHÔNG… Tất cả chỉ là sức hoài sức phí vì chẳng có ai đứng cạnh ta chống lại nanh vuốt của nỗi đau đang gặm nhấm trái tim bé nhỏ đang âm thầm dấu đi tiếng khóc. Tim rỉ máu, ta gượng người nuôi dưỡng cho tim hồi sinh. Thế nhưng vết này chưa lành thì vết khác lại hằng lên nó, sâu hơn và ghê tợn hơn. ƯỚC MƠ kìa! Long lanh và rực rở thế... Hihihi, đây ko phải là lần đầu ngươi nhìn thấy ước mơ, có gì mà xúc động dữ vậy? Xì… Uhm, ước mơ ta đã thấy nhiều và đã có lần ta chạm vào nó rồi đấy chứ. Nhưng lẽ đời là thế cái gì tuyệt mĩ thì lại có mặt trái của nó. Như hoa hồng duyên dáng kia sẽ không đẹp nếu thiếu những mũi gai. Ước mơ lung linh và trong sáng wa! Khối ngọc đó có lần ta ngoan cố chạm vào đã làm ta bỏng ta và buộc ta phải thả nó ra. Thế là ước mơ tan vỡ. Hàng ngàn mẫu vụn lung linh bắn tung tóe và mặt ta. ÔI… Mẹ ơi, đau quá, cứu con với! Giờ thì hối hận đã không kịp nữa rồi, cái vật lung linh huyền ảo ta gọi là ước mơ đã ghi dấu lên gương mặt đã không còn ngây thơ của ta. Thế nhưng có đáng gì đâu, nó ko thể so với những nếp gấp hằn sâu mà tâm hồn ta phải dày vò và chịu đựng… CỐC, CỐC, CỐC, … Ai thế? Ta rụt rè nép mình nhìn vào khe cửa. Sao ko lên tiếng nhỉ? Lạ thật! Nếu ko lên tiếng tôi sẽ ko mở cửa đâu… Giờ ta đã không còn như xưa, luôn rụt rè và sợ sệt. Bài học đường tình đã dạy ta như thế chăng. KHÔNG, ta rụt rè vì trái tim ta đã thôi thổn thức, Ta sợ sệt vì khi nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ta lại ngỡ người về nhưng rồi lại chìm trong vô vọng. Nơi đây ta đã mòn mỏi chờ người để rồi tự cầm dao cắt đi những dòng kí ức mong manh còn vương lại… ĐẾN rồi ĐI… giờ với ta ko còn ý nghĩa, lửa lòng ta đã tắt,tâm hồn ta hóa băng, con tim ấy giờ như 1 căn nhà hoang mặc cho gió lùa vào, mặc cho vị khách nào dừng chân tá túc … NẮNG sẽ đến và hong khô sự lạnh lẽo đó? đừng bao giờ chờ đợi làm gì để rồi khổ đau…NẮNG ơi, về với ta!... | | | | |
| |