Chú ýĐóng lại


Sunflower - end Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Sunflower - end Icon_DongHo30.10.12 10:26
Sunflower - end Bgavatar_06
Sunflower - end Bgavatar_01Sunflower - end Bgavatar_02_newsSunflower - end Bgavatar_03
Sunflower - end Bgavatar_04_newAcer_JKSunflower - end Bgavatar_06_news
Sunflower - end Bgavatar_07Sunflower - end Bgavatar_08_newsSunflower - end Bgavatar_09
[Cư Dân Retrai] -Acer_JK
Thành viên mới
Thành viên mới
Virgo Goat
Tổng số bài gửi : 6
Tiền lương : 33
Gia nhập ngày : 30/10/2012
Tuổi : 32
Đến từ : Long An

Sunflower - end Khongbiet
Bài gửiTiêu đề:Sunflower - end
http://blog.yahoo.com/zhifang0609


Anh định đưa em đến đâu vậy ?

Cách xưng hô giữa anh và cậu đã thay đổi từ lâu. Chứng tỏ cậu cũng quý anh hơn. Đó cũng là một động lực để anh dám làm việc này.

- Có một cây sơn trà lâu năm. Bảo đảm em sẽ thích nó cho mà xem. Em đi mà không đem theo vệ sĩ có ổn không ?

- Không sao đâu. Có anh rồi mà. Hơn nữa, nếu mẹ em đã đồng ý cho đi tức là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Ừhm

Anh chợt thấy có lỗi với bà mẹ hiền từ ấy, và cả cậu bé dễ thương đang ngồi sau anh nữa.




------------------------------------------------------------------------



- Wow, mát quá. Đến nơi rồi hả anh ?

- Ừh. Anh dắt em ra gốc sơn trà kia nhé ?

- Vâng.

Mắt cậu không nhìn về hướng anh chỉ mà vẫn nhìn về nơi xa xôi nào đó. Anh cảm thấy hồi hộp. Anh sắp biết được nơi xa xôi ấy là đâu. Và lí do tại sao cậu lại nhìn chăm chú đến thế.

- Đức này.

- Vâng ?

- Em bị bệnh gì đó đúng không ?

Cậu giật mình thảng thốt.

- Anh đang nói gì thế ? Em rất khỏe mà.

- Nói dối. Nếu thế, tại sao em lại phải để người khác dắt đi ? Tại sao em lại tránh làm những việc cần phải di chuyển ? Em không muốn để anh biết cho nên chỉ giả vờ ngồi chơi mỗi khi anh làm việc phải không ? Kỳ thực là em không làm được những việc đó vì em đang mang bệnh, có khi là bệnh nan y, cho nên mọi người trong nhà lúc nào cũng mang cái vẻ u ám đó và muốn giấu anh, đúng không ?

- Vớ vẩn. Chỉ là do em quen được phục vụ từ bé cho nên mới lười làm cùng anh thôi.

Cậu bắt đầu toát mồ hôi hột.

- Thế tại sao em lại không tự đi được ? Nếu anh không nhầm, chân của em bị tật, đúng không ?

- Đủ rồi. Đừng tự tiện đoán mò về tôi nữa. Đưa tôi về nhà.

- Nếu em không nói, anh sẽ không đưa em đi đâu hết.

- Tôi-bảo-là-đưa-tôi-về-nhà.

Cậu nhấn mạnh từng chữ.

- Còn-anh-bảo-là-em-không-đi-đâu-hết-cho-đến-khi-nói-cho-anh-biết-tình-trạng-sức-khỏe-của-em.

Anh cũng nhấn mạnh từng từ.

- Được thôi, nếu anh muốn. Anh không cần đưa tôi đi đâu hết. Tôi sẽ tự đi lấy.

- Em có chắc là em tự đi được không ?

Anh hỏi với cái nhìn đắc thắng. Cái nhìn của một người thợ săn dành cho con mồi sắp sập bẫy.

- Kệ tôi. Tôi có chân. Tôi tự đi được.

Cậu đứng dậy và bước đi. Nhìn cái dáng chững chạc và từng bước chân vững chắc của cậu, anh không khỏi bất ngờ. Một cảm giác bất an len vào tim anh. Nếu quả thực là do anh nhiều chuyện, cái giá phải trả sẽ là những khoảng khắc hạnh phúc bên thiên thần của anh. Anh lắc đầu, không dám nghĩ tiếp. Bỗng “Á”. Anh hoảng hồn ngước lên và thấy cậu đang nằm ngã sóng soài dưới đất. Quên hết những suy tính trong đầu, anh chạy đến bên cậu.

- Tránh ra. Tôi tự về được.

- Tại sao không nói cho anh biết ? Cho dù em có bị làm sao đi nữa anh cũng sẽ không bỏ mặc em, cho nên đừng cư xử như một tên ngốc như vậy. Chỉ cần nói một câu thôi, rồi anh sẽ đưa em về, và anh sẽ làm hết sức có thể để em không thấy buồn. Ngẩng đầu lên nhìn anh này, Đức !

Anh nâng cằm cậu lên và... hoảng hốt. Những giọt lệ ướt đẫm như hạt châu sa, đẹp tàn nhẫn. Đôi mắt chìm đắm trong sắc nâu nhạt nhòa, nhưng tuyệt đối không biểu lộ một sắc thái đau đớn nào. Vẫn thế. Vẫn vô hồn. Hay... phải chăng... lẽ nào... ?

- Tôi bị mù.

Nhẹ nhàng như gió thoảng qua.

- Cái... ?

- Anh nghe rồi đấy. Tôi bị mù.

- ....

- Đưa tôi về nhà đi. Anh còn mong chờ điều gì nữa ?

- ....

- SAO ? ANH THẤY SỢ À ? TÔI BIẾT MÀ. CÁC NGƯỜI CHỈ GIẢ BỘ TỬ TẾ VỚI TÔI THÔI. KHI BIẾT TÔI KHÔNG ĐƯỢC NHƯ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG THÌ CÁC NGƯỜI HẮT HỦI VÀ XA LÁNH TÔI. CÁI CÁC NGƯỜI THẤY THÍCH Ở TÔI CHỈ LÀ CÁI MÃ NGOÀI ĐẸP ĐẼ GIÀU SANG CỦA GIA ĐÌNH TÔI. CÁC NGƯỜI CHỈ COI TÔI NHƯ MỘT CÔNG CỤ ĐỂ TIẾP CẬN CÁI TÀI SẢN THỪA KẾ CHẾT TIỆT ẤY. ĐƯỢC RỒI. KHÔNG CẦN ĐẾN ANH. TÔI SẼ TỰ ĐI VỀ. ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ TÔI NGHE THẤY GIỌNG NÓI CỦA ANH MỘT LẦN NỮA !!!

Sock.

Anh choàng tay ôm lấy cậu. Đã rất lâu rồi, anh muốn ôm trọn cái hình hài nhỏ bé này trong vòng tay, để lấp đầy nỗi nhớ nhung khao khát. Còn bây giờ, anh chỉ muốn bảo vệ cậu khỏi mặc cảm tự ti, bảo vệ cậu khỏi cái xã hội tàn nhẫn này.

Nằm gọn trong vòng tay anh, cậu khóc. Khóc cho bao lo lắng tủi hờn trong người tan biến hết. Khóc để anh biết là anh làm cậu tổn thương như thế nào. Và, có lẽ, có cả giọt nước mắt hạnh phúc khi được anh che chở, khi cảm nhận hơi ấm từ anh. Hơn bao giờ hết, cậu khẳng định chắc chắn rằng anh đã chiếm trọn trái tim mình.




--*--



Gió vi vu mơn trớn những sợi tóc đen mềm mượt.

- Đừng bao giờ rời xa em nhé.

- Sao không nói hẳn ra là “em yêu anh” ?

Anh cười. Ánh mắt gian kinh khủng.

- Sao anh không nói trước ?

Mặt cậu đỏ hồng như những cánh hoa sơn trà đang buông mình theo gió.

- Vì anh không thích.

- Em cũng không thích.

- Có 3 từ thôi mà !

- Không thích là không thích.

- Em mà không nói thì đừng hòng anh đưa về.

- Càng tốt. Ngồi đây còn thoải mái hơn.

- Thế anh về đây. Bye.

- Eh. Đừng đi.

- Thế có nói không ?

- Anh nói trước !

- Em nói trước !

- Anh trước !

- Em trước !

....

Hương sơn trà thoảng trong gió. Ngọt dịu.




--*--

- Cậu có chắc chắn là cậu yêu nó không ?

Đôi mắt của người phụ nữ ánh lên vẻ nghiêm nghị và kiên quyết.

- Chưa bao giờ cháu chắc chắn như thế.

- Nếu tôi bảo rằng nó không được thừa kế tài sản thì sao ?

- Chẳng liên quan gì đến cháu.

- Đó không phải là giả thiết. Tôi đã quyết định dùng gia sản để xây một ngôi nhà tình thương cho trẻ mồ côi và trẻ lang thang.

- Cháu rất ủng hộ việc này, thưa bác.

- Cậu chắc là không hối hận chứ ?

Đuôi mắt người phụ nữ khẽ cong lên.

- Chắc chắn.

- Vậy thì, quyết định cuối cùng nằm ở con, con trai.

- Con cũng không hối hận.

- Thế thì ta hân hạnh được là người đầu tiên chúc phúc cho hai đứa.

Xong.

Người phụ nữ đoan trang đứng dậy và bước đi, duyên dáng và cao quý như một con phượng hoàng.

- Chỉ thế thôi sao ?

- Vậy anh còn muốn thế nào ?

- Anh cứ tưởng là bà ấy sẽ phản đối kịch liệt. Dù gì em cũng là con nhà quyền quý, danh dự phải đặt lên đầu.

- Nhưng với mẹ em thì hạnh phúc của con trai quan trọng hơn.

- Vậy thì anh sẽ không để bà phải thất vọng.

- Anh cũng chỉ sinh trước em ba tháng thôi. Làm gì mà nói như ông cụ non thế ?

Anh không trả lời mà chỉ cúi xuống. Môi cậu mềm và ngọt. Có cảm giác như anh là một con ong đang hút mật. Chỉ có điều bông hoa này vừa giống đóa hoa lê ướt nước mưa, vừa giống một đóa anh đào nồng nhiệt hết mình. Anh say mê cái cách đáp trả của cậu, ngày càng chìm sâu vào nó hơn.

- Ông cụ non có hôn em như thế này được không ?

Anh tinh nghịch nhìn cậu. Cậu mở hé mắt, hai má hồng hồng, khóe môi còn đọng lại chút dư vị tình yêu của anh.

- Vừa vừa thôi ông. Không phải ỷ lớn bắt nạt bé đâu nhé.

Cậu ôm anh, mỉm cười hạnh phúc.




--*--



- Nhớ bao giờ về phải tìm anh đấy. Không được tìm người yêu mới nghe chưa ?

- Rồi rồi. Làm như người ta 3 tuổi không bằng. Nhưng mà làm thế nào để tìm được anh ?

- Trong trí tưởng tượng của em anh như thế nào ?

- Anh có mái tóc đen, đôi mắt đen, nụ cười giống như hoa hướng dương, và tỏa ra ánh sáng dẫn đường trong đêm tối.

- Chà, nghe như mặt trời ấy nhỉ ?

- Thì anh là mặt trời của em mà.




--*--



Cậu đi đã được tròn một năm. Anh còn nhớ như in cái ngày hôm ấy, khi mà cậu lên máy bay. Anh không buồn, vì anh biết thế là tốt nhất cho cậu. Nhưng ít ra cũng phải chuẩn bị gì đó để đón cậu trở về chứ nhỉ ? Và thế là anh nảy ra một ý tưởng. Có người bảo anh điên, bỏ cả đống tiền ra để mua một mảnh đất hoang. Anh mặc kệ. Chỉ cần anh biết là cậu sẽ thích.

Hôm nay, anh cảm thấy hơi là lạ trong người. Giống như là hồi hộp xen lẫn niềm hân hoan. Nhưng cho dù có là gì đi nữa thì anh cũng phải ra chăm sóc cái “ý tưởng” của anh thôi. Không thể bỏ phí công sức một năm nay được.




--*--



Việt Nam khác với nước Mĩ. Đó là điều đầu tiên mà cậu cảm nhận được. Dù chưa một lần nhìn thấy cái đất nước được gọi là quê hương của cậu, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy rất đỗi thân quen. Có lẽ là do cậu ngửi thấy mùi hương trong lành tinh khiết quen thuộc mà cậu đã gắn bó cả tuổi thơ với nó chăng ?

Mặc kệ. Dù gì thì trước mắt cũng phải tìm anh Minh đã. Khi tỉnh lại trên bàn phẫu thuật, người đầu tiên mà cậu nhớ đến là anh. Khi được bỏ băng ra khỏi mắt, khi ánh sáng đầu tiên rọi sáng đôi mắt trong trẻo tinh anh của cậu, người đầu tiên cậu muốn khoe tin mừng cũng lại là anh. Hay là anh đã hòa vào ánh nắng đầu tiên ấy để chia sẻ niềm hạnh phúc nghẹn ngào với cậu chăng ?



------------------------------------------------------------------------


Nơi đầu tiên mà cậu nghĩ đến là dưới tán cây sơn trà ngày trước, nơi mà anh đã vì nhượng bộ mà thổ lộ tình cảm với cậu trước. Hương hoa vẫn thơm ngát như ngày nào, nhưng anh không có ở đây. Cậu thất vọng quay đầu đi, quyết định đi về phía Đông. Anh là mặt trời của cậu, cho nên nhất định mặt trời sẽ dẫn cậu đi đến chỗ anh. Bầu trời buổi sáng xanh trong, ánh mặt trời dịu nhẹ.

“Wow, đẹp quá !”. Một cánh đồng hoa vàng trải dài trước mắt cậu. Rực rỡ. Chói lóa. Như hàng vạn mặt trời bé con. Phải chăng đây là hoa hướng dương ? Trước đây cậu mới chỉ chạm vào chứ chưa từng tận mặt chứng kiến vẻ đẹp lộng lẫy này. Anh của cậu.. phải chăng cũng rực rỡ như thế này ?

Chợt, cậu nhìn thấy một người đứng ở giữa cánh đồng. Ánh nắng lấp lánh rải trên người ấy, giống như là vầng hào quang tỏa ra từ anh trong tưởng tượng của cậu. Hàng nghìn bông hoa hướng dương tươi tắn dường như đang hướng cả về phía anh. Từ vị trí này, trông người ấy giống như một vị thần. Có cái gì đó thôi thúc cậu đi về phía người ấy. Khi chỉ còn một khoảng ngắn, khi đã có thể nhìn rõ con người kì lạ ấy, trái tim cậu hẫng đi một nhịp. Người ấy quay đầu lại. Không lẽ nào là đúng như vậy ?

Tóc đen..

Mắt đen..

..và.. nụ cười của muôn ngàn bông hoa hướng dương nở rực xung quanh..




------------------------------------------------------------------------



Anh cảm thấy có người đang nhìn mình. Cái nhìn đó khiến trống ngực anh đập liên hồi. Hình như sắp có một điều gì đó trọng đại xảy ra. Anh quay lại.

- ...

- Đức ?

Vạn vật quanh anh đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Anh.. Minh ?

Chao ôi. Đức của anh. Thiên sứ của anh. Cậu bé ấy đang đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như pha lê. Không phải đôi mắt sâu thăm thẳm như anh nghĩ trước đây, nhưng trông còn đẹp hơn đôi mắt nâu vô hồn đó vạn lần. Có lẽ anh đã lầm. Ánh mắt tinh anh và trung thực này hợp với cậu hơn là ánh mắt bí ẩn ấy.

Cậu chạy đến bên anh và ôm chầm lấy anh. Nghẹn ngào.





------------------------------------------------------------------------




- Sao em tìm được anh ?

- Đã bảo anh là mặt trời của em mà.





------------------------------------------------------------------------




Giữa cánh đồng hoa hướng dương hôm ấy, có hai cậu bé. Một người dễ thương như một thiên thần. Người kia tỏa ánh hào quang như một vị thánh. Thiên thần khẽ nép vào người vị thánh, bao quanh là hàng nghìn mặt trời bé con rực rỡ rung rinh trong nắng vàng.



Sunflower - end Chuky



Sunflower - end

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Quang cao
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết Tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẽ bài sưu tầm có ghi nguồn, là tôn trọng ngời viết.
* Thực hiện những đều trên trên,là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng đồng MSM Miền Tây Nam Bộ :: Thế giới giải trí :: Truyện Gviet :: Truyện tình cảm -
Cộng đồng MSM - Gia Tộc Rồng
Cộng đồng MSM - Gia Tộc Rồng
Cộng đồng MSM Bến Tre
Cộng đồng MSM - Bến Tre
Cộng đồng MSM - Thằng Bờm
Cộng đồng MSM - Niềm Tin Xanh
Cộng đồng MSM - VipBoy.info
Cộng đồng MSM - VipBoy.info
Truy cập web tốt nhất ở độ phân giải 1024x768 và sử dụng đường truyền ADSL