Chú ýĐóng lại


Sunflower - p1 Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

Sunflower - p1 Icon_DongHo30.10.12 10:21
Sunflower - p1 Bgavatar_06
Sunflower - p1 Bgavatar_01Sunflower - p1 Bgavatar_02_newsSunflower - p1 Bgavatar_03
Sunflower - p1 Bgavatar_04_newAcer_JKSunflower - p1 Bgavatar_06_news
Sunflower - p1 Bgavatar_07Sunflower - p1 Bgavatar_08_newsSunflower - p1 Bgavatar_09
[Cư Dân Retrai] -Acer_JK
Thành viên mới
Thành viên mới
Virgo Goat
Tổng số bài gửi : 6
Tiền lương : 33
Gia nhập ngày : 30/10/2012
Tuổi : 32
Đến từ : Long An

Sunflower - p1 Khongbiet
Bài gửiTiêu đề:Sunflower - p1
http://blog.yahoo.com/zhifang0609


Author: Arystar Soleih
Warning: shounen-ai
Summary:
"Tóc đen, mắt đen... và nụ cười hoa hướng dươ
ng"


----------------------------------------------------------------


Thở dài.

Lần thứ ba bạn gái anh đòi chia tay, chính xác hơn là người bạn gái thứ ba.

Có lẽ không phải lỗi của các cô gái ấy. Suy cho cùng, chính anh mới là người vô tâm với họ. Anh cũng chẳng hiểu tại sao. Có lẽ là do anh chưa bao giờ yêu hết mình.

Bờ Hồ hôm nay cũng chối bỏ anh. Các ghế đá đều đã có người ngồi hết. Tại sao anh không đến sớm hơn nhỉ ?

Chợt, anh nhìn thấy một cậu bé ngồi một mình. Thôi thì, anh cũng đang không có chỗ nào để ngồi, làm quen thêm bạn mới cũng tốt.

- Cậu có phiền không nếu tôi ngồi đây ?

Cậu bé khẽ quay đầu lại. "Đeo kính, huh ?" - anh hơi ngạc nhiên. Dù sao thì trời bây giờ đâu có nắng gắt đến độ ấy.

- Nếu anh muốn. Tôi không phiền đâu.

Giọng nói của cậu bé này có vẻ quý tộc và lịch lãm, nhưng sâu thẳm trong nó, anh cảm thấy có cái gì đó chua xót và u buồn. Làn da trắng mịn, "có lẽ là con nhà giàu" - anh nghĩ - "nhưng sao lại ngồi ở đây ?". Mái tóc đen nhánh để xõa tự nhiên, có vài lọn tóc còn vương trên trán. Anh tò mò không biết đôi mắt của cậu như thế nào, có lẽ sẽ rất đẹp và sâu thăm thẳm, nếu không thì chẳng hợp với dáng vẻ của cậu chút nào. Có lẽ nếu cậu là con gái, anh sẽ không có ấn tượng mạnh như thế này. Thứ nhất là vì cậu có cái nét kiêu ngạo riêng của con trai, thứ hai là anh rất thích cái vẻ mạnh mẽ phảng phất nỗi buồn của cậu mà không đứa con gái nào có được. "Khoan, sao mình lại để ý đến một người lạ kĩ như vậy ? Thật là bất lịch sự quá đi !". Ngoảnh đầu ra chỗ khác, anh chợt nhớ lại nguyên nhân mình ra đây ngồi. "Phew" - anh khẽ thở dài và ngả đầu ra ghế.

- Anh đang có chuyện buồn ?

- Huh ? Cậu hỏi tôi ?

- Đương nhiên. Vậy anh nghĩ tôi bị làm sao mà lại lẩm bẩm một mình ?

- Ah. Xin lỗi. Tôi đang chán đời.

- Mất thời gian quá. Anh có lỗi gì mà xin. Sao vừa nãy anh lại thở dài ? Thất tình ?

- Chà, cậu đoán giỏi quá.

- Vớ vẩn.

- Huh ? Cậu bảo cái gì vớ vẩn ?

- Tôi ghét nhất những ai chán đời vì cái lí do vớ vẩn ấy.

- Nhóc, cậu biết gì về tình yêu mà nói ?

Mỉm cười. Anh thấy cậu bé này cũng khá thú vị.

- Tôi không biết, và cũng chẳng cần quan tâm. Tôi chỉ thấy anh đang phí phạm.

- Phí phạm ?

Cậu ta không phải công tử nhà giàu sao ? Biết thế nào là phí phạm chứ ?

- Vâng. Anh đang phí phạm cuộc sống tươi đẹp này. Ngẩng đầu lên đi, thấy bầu trời trong xanh chứ ? Tinh khiết như một viên ngọc vậy. Thấy tán cây đằng kia không ? Màu xanh của sự sống đấy. Nhìn xuống mặt hồ đi. Chói mắt không ? Ánh mặt trời đấy. Xung quanh anh có biết bao điều đẹp đẽ, tại sao anh không biết quý trọng ?

Anh im lặng. Cậu bé nói đúng.

- Đây. Cầm lấy.

Cậu đưa cho anh thứ mà cậu giữ chặt trong tay từ lúc mới gặp.

- Hoa hướng dương ?

- Nó sẽ là tia sáng cho anh mỗi khi anh lạc lối. Nhưng tôi chỉ cho mượn thôi. Bao giờ hết buồn hãy trả lại cho tôi.

- Cảm ơn, nhưng làm thế nào để gặp lại cậu ?

- Đi theo địa chỉ trên mảnh giấy này. Dù sao, tôi cũng muốn có bạn.

- Muốn có bạn là sao ?

- LÀ TÔI KHÔNG CÓ BẠN CHỨ CÒN SAO ?

Anh sững sờ. Không ngờ cậu bé trước mặt anh lại có phản ứng dữ dội như thế. Anh cứ nghĩ một người như cậu sẽ không bao giờ giận dữ như thế này.

- Xin lỗi.

Cậu bé tựa lưng vào ghế, có vẻ hối hận vì lỡ lời.

- Được rồi. Không sao cả, chỉ là tôi hơi tò mò thôi. Nhưng, nếu đã vậy, sao cậu còn muốn tôi làm bạn ?

- Anh là người đầu tiên tôi cảm thấy gần gũi từ lần đầu gặp mặt.

Một màu đỏ hồng dễ thương bắt đầu lan tỏa trên mặt cậu bé.

- Uhm`, cảm ơn.

Hình như anh cũng đang đỏ mặt.

- Cậu chủ, đến giờ về rồi.

- Được rồi – cậu quay sang anh – vậy, tạm biệt anh.

- Ưh`, bye.

Một đám người mặc đồ trắng đi đến và dắt cậu lên chiếc xe màu xanh gần đó. Tại sao họ không mặc đồ đen như vệ sĩ bình thường ? Mà sao lại phải dắt cậu ? Anh thấy lạ, nhưng tốt nhất là không nên tò mò. Anh khẽ mỉm cười nhìn lại bông hoa hướng dương. Đây là lần đầu tiên anh được cầm một bông hướng dương thật sự trên tay. Nó to và rực rỡ ánh vàng vui tươi, đẹp hơn anh tưởng nhiều.




--*--

Hôm sau, anh đến nhà cậu theo địa chỉ trên mảnh giấy. Đó là một căn biệt thự rộng lớn. Lạ một điều là nó có rất nhiều hoa, nhiều đến lạ kỳ. Nhưng cũng phải công nhận rằng những loài hoa muôn màu sắc ấy khiến cho ngôi biệt thự trở nên ấm áp và rạng rỡ hẳn lên. Anh bước đi trên con đường rải sỏi trắng, thưởng thức mùi hương dịu nhẹ của tường vi và thấy thanh thản vô cùng. Chợt, anh nhìn thấy một chiếc xích đu ở gần đó và cảm thấy vô cùng thích thú. Những hồi tưởng về một thời thơ ấu thôi thúc anh đi đến cạnh chiếc xích đu đó. Và, anh đứng sững tại chỗ, nhìn không chớp mắt về người đang ngồi trên xích đu. Phải chăng là một thiên thần ? Không. Là cậu. Nhưng dường như cậu đang đeo đôi cánh của một thiên sứ, và ánh nắng quanh cậu giống như vầng hào quang của Chúa. Tại sao tim anh lại đập nhanh thế này ? Bình tĩnh. Bình tĩnh nào. Chỉ là một cậu nhóc. Một cậu nhóc làm mặt anh đỏ bừng và trái tim như bị bóp nghẹt. Dù sao thì đó cũng là một cậu con trai. Nhưng mà còn đẹp hơn con gái. Những cảm xúc trong anh khiến anh bối rối. Lẽ nào anh đang yêu ? Anh thoáng đỏ mặt. Yêu là như thế này sao ?

Một làn gió nhẹ thổi qua, rải đầy không gian hương hoa ngọt ngào. Vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống vầng trán thanh tú của cậu. Anh khẽ bước đến và đưa tay gạt mấy sợi tóc khỏi gương mặt thiên thần của cậu. Mềm mại quá. Anh như bị thôi miên, không nỡ nhấc tay ra.



--*--


Ấm áp quá. Đã bao lâu rồi cậu không được đối xử trìu mến như vậy ? Khoan đã. Trìu mến ? Ai đang ở cạnh mình ? Cậu khẽ cử động. Cốt để cho con người kia biết rằng cậu đã tỉnh. Gần như ngay lập tức, người đó rụt tay lại.

- Ahh, xin lỗi. Tôi làm cậu thức giấc ?

Là anh ? Cậu thấy thoáng bối rối. Cậu không nghĩ anh lại đến sớm như vậy. Thậm chí, cậu còn tưởng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây. Cậu ngỡ rằng anh cũng giống như những người khác, coi cậu là đồ dở hơi. Vậy nên cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.

- Không sao đâu. Tôi chỉ định ngồi đây chơi thôi. Cảm ơn đã đánh thức tôi dậy.

- Tôi đem trả lại cho cậu ‘’tia sáng’’ này.

Anh nháy mắt.

- Tôi lại cứ tưởng anh đã quên việc hôm qua.

- Thế nếu tôi quên thật thì sao ?

Tim cậu thắt lại. Ừ nhỉ. Nếu anh ấy quên thật thì sao ? Cậu không biết. Có lẽ sẽ rất buồn, như trước đây cậu cũng đã từng buồn. Nhưng, từ sâu thẳm bên trong, có cái gì đó mách bảo cậu rằng sẽ rất đau. Phải rồi. Lần đầu tiên nghe giọng nói của anh, lần đầu tiên nói chuyện với anh, cậu đã thấy thích anh. Cậu đã mong đó chỉ giống như là tình cảm dành cho anh trai mình. Nhưng hơn ai hết, cậu hiểu cảm xúc đó không chỉ đơn thuần như vậy. Linh cảm mách bảo cậu rằng anh chính là ánh mặt trời dẫn lối mà cậu mong chờ bao lâu nay. Giá mà cậu được như người bình thường, cậu sẽ chẳng ngại ngần mà nói cho anh biết. Tuy nhiên, mơ ước thì vẫn mãi chỉ là ước mơ.

- Nếu anh quên thì cũng chẳng sao. Quanh tôi còn rất nhiều người khác, tôi có thể kết bạn với họ bất cứ lúc nào.

- Chà, cho dù cậu có thích hay không thì tôi cũng đã đến đây. Cậu sẽ không để khách của mình phải đứng phơi nắng chứ ?

- Oops. Tôi quên mất – cậu quay ra đằng sau – chị Ly ơi, ra đưa bạn em vào nhà hộ em với !



------------------------------------------------------------------------


Anh vẫn không ngừng thắc mắc chuyện vừa rồi. Không phải lời nói mà là hành động của cậu. Tại sao cậu lại phải để người khác dắt mà không tự đi lấy ? Hơn nữa, khi cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đã chạm vào nhau, nhưng cậu vẫn giả bộ như không biết gì. Lẽ nào ánh mắt cậu có thể vô tình đến vậy ? Anh vẫn chưa thế quên được đôi mắt ấy. Nó không như những gì anh tưởng tượng. Đôi mắt màu nâu nhạt nhòa, tĩnh lặng đến gần như không có cảm xúc.

- Xin lỗi để con phải đợi.

Anh ngẩng đầu lên. Một người phụ nữ đang bước xuống cầu thang. Hình như là mẹ cậu. Trông nhìn bà khá trẻ, có cảm giác như mới chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi. Mái tóc uốn bồng bềnh ôm lấy làn da trắng mịn. “Đúng là mẹ nào con nấy” – anh thầm nghĩ. Dáng đi của bà thanh tao nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang múa. Ngay cả giọng nói cũng đầy vẻ quyền quý. Thế nhưng, anh vẫn cảm thấy có nét u buồn trên khuôn mặt bà. Giống như trên mặt cậu.

- Không đâu ạ. Cháu mới phải xin lỗi vì đã làm phiền gia đình.

- Đừng nói như vậy. Nhờ có con mà thằng Đức nhà bác vui vẻ hẳn lên. Lâu lắm rồi mới thấy nó rạng rỡ như thế này. Con tên gì nhỉ ?

- Dạ, cháu là Phạm Tuấn Minh. Thế em ấy tên gì ạ ?

Anh thấy ngượng chín người. Quen nhau từ hôm qua mà chưa kịp hỏi tên cậu.

- Ủa ? Con chưa nói tên cho anh Minh biết à ?

- Tại vì con không nghĩ sẽ gặp lại anh ấy – cậu lí nhí.

- À, vậy cho bác xin lỗi con thay em nó nhé. Em nó tên là Phạm Anh Đức. Trùng hợp nhỉ, cả hai đứa đều trùng họ với nhau.

Bà mỉm cười, nụ cười dịu dàng như hoa lê buổi sớm ướt đẫm sương mai. Anh cũng cười. Có lẽ là duyên trời định chăng ?




--*--



Đã 3 tháng từ hôm đầu anh đến nhà cậu. Mẹ cậu đã nhờ anh ngày ngày đến chơi cùng cậu để cậu đỡ buồn. Vin vào cớ đó, ngày nào anh cũng đến, cốt để ngắm nhìn người mà anh yêu. Anh cũng thấy lạ. Không ngờ mới chỉ gặp cậu có một ngày mà anh đã dám khẳng định là anh đang yêu cậu. Nhiều lúc, anh chỉ sợ nếu đây chỉ là cảm xúc thoáng qua nhất thời thì không biết anh có đến thăm cậu nữa không. Nhưng anh thuộc tuýp người luôn tin vào trực giác của mình. Vậy nên ngày ngày anh vẫn lặng lẽ ở bên cậu, lặng lẽ chăm sóc và bảo vệ người anh yêu.

Có vài lần anh thấy cậu cư xử hơi kì lạ. Dường như cậu đang cố giấu giếm cái gì đó. Lần anh tìm thấy “bộ sưu tập kính mắt” – theo lời của cậu – có vẻ cậu hơi bối rối và lấp liếm chuyện đó bằng một câu giải thích đơn giản: ”Tôi thích sưu tập kính mắt”. Anh cảm thấy cậu nói dối anh. Nhưng anh không muốn cậu phải nghĩ nhiều nên cũng chuyển sang đề tài khác. Lần khác, anh rủ cậu ra vườn tưới hoa, nhưng cậu chỉ ngồi nhìn về một cõi xa xăm nào đó, để anh làm một mình. Anh không lí giải nổi. Rõ ràng cậu rất thích hoa, tại sao lại không ra tưới cùng anh ? Chơi với cậu một thời gian, anh tương đối hiểu cậu. Cậu thích ngồi chơi trong vườn, dưới hàng hoa ti-gôn phớt hồng, cùng với anh. Nhưng cứ mỗi lần chơi trốn tìm, đuổi bắt, hay phải làm việc gì đó như kê dọn chậu cảnh, cậu lại để anh làm một mình, hoặc là nhờ mấy người làm. Đặc biệt là đôi mắt của cậu. Mặc dù lúc nào cậu cũng đeo kính và giải thích rằng trông rất hợp thời trang, nhưng anh biết là lí do không chỉ đơn giản như vậy. Bởi đã có lần anh nhìn vào đôi mắt cậu, dù chỉ là thoáng qua, và anh không biết phải diễn tả như thế nào. Nó giống như là vô hồn. Phải rồi. Đôi mắt vô hồn.

Vì lí do ấy, anh quyết định sẽ hỏi cậu thẳng thắn cho ra nhẽ. Biết đâu anh lại có thể hàn gắn vết thương tâm hồn ấy cho cậu. Ấy thế nhưng lần nào anh hỏi, cậu cũng nổi nóng và không trả lời. Những lúc như vậy cậu thật đáng sợ. Nhưng bây giờ anh đã quen rồi. Cho nên dù thế nào đi nữa anh cũng không thể bàng quang với nỗi đau của cậu được. Và anh đã phác sẵn một kế hoạch trong đầu mình.

Cái gia đình này, tuy bề ngoài giàu có, quyền quý, thân thiện, nhưng từ chủ nhân đến người hầu, ai cũng mang một vẻ bí ẩn. Dường như họ đang cố che giấu một bí mật nào đó …



Sunflower - p1 Chuky



Sunflower - p1

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Quang cao
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết Tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẽ bài sưu tầm có ghi nguồn, là tôn trọng ngời viết.
* Thực hiện những đều trên trên,là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấn đề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Cộng đồng MSM Miền Tây Nam Bộ :: Thế giới giải trí :: Truyện Gviet :: Truyện tình cảm -
Cộng đồng MSM - Gia Tộc Rồng
Cộng đồng MSM - Gia Tộc Rồng
Cộng đồng MSM Bến Tre
Cộng đồng MSM - Bến Tre
Cộng đồng MSM - Thằng Bờm
Cộng đồng MSM - Niềm Tin Xanh
Cộng đồng MSM - VipBoy.info
Cộng đồng MSM - VipBoy.info
Truy cập web tốt nhất ở độ phân giải 1024x768 và sử dụng đường truyền ADSL